Tự dưng muốn chửi cái xã hội này vài câu cho đỡ tức.
Thời đại của những cái đuôi dài
Nếu là người làm khoa học thực sự, hay đơn giản là người có máu kinh doanh công nghệ, thì bạn nên tìm đọc cuốn “Cái đuôi dài”, một trong những cuốn sách tôi thấy được giải đáp nhiều nhất cho các vấn đề công nghệ xoay quanh chúng ta.
Nếu đang ở thế hệ cũ, vẫn muốn theo đuổi con đường công nghệ, thì cần mở rộng góc nhìn, mở rộng tư duy để có thể tiếp cận những điều mới mẻ, ngoài những gì mình đã từng biết, mỗi một ý tưởng mới, một công nghệ mới, sẽ làm dài thêm những kiến thức của chúng ta.
Tôi không phải là người thông mình, tôi cũng không phải là người có khả năng sáng tạo, nhưng tôi luôn có một khát khao được giống tụi nó, tụi Tây, chỉ đơn giản là mình đã lạc hậu, theo sau nó cả “ngàn” năm, mà đòi cưỡi lên đầu tụi nó, làm ra những gì tụi nó đang làm… là điều quá đỗi phi thường, không phải ai cũng có khả năng làm được. Nhưng việc sống chung với tụi nó, làm việc cùng với tụi nó là một điều dễ dàng hơn nhiều.
Sau ngần ấy năm làm việc, lao động, nghiên cứu, tôi mới chợt nhận ra, không phải làm được cái X, nắm bắt được công nghệ Y là tài giỏi, quan trọng là những gì bạn làm, những gì bạn tin có đem lại cho bạn hay cộng đồng một điều gì đó không? Nếu không nó chỉ giống như bong bóng xà phòng… có thể nổ bất kỳ lúc nào.
Trở lại vấn đề, tự dưng tôi muốn gào vào mặt một ai đó, để nói rằng, phải thay đổi, ngay cả những lãnh đạo cao nhất còn muốn thay đổi, những người năng động muốn thay đổi, càng ít muốn thay đổi, càng chứng tỏ mình chẳng có giá trị gì… Tự dưng lại muốn làm một điều gì đó điên điên, chỉ để được mỉm cười vì không phải lãng phí thời gian, tuổi trẻ vào mấy việc vô bổ, để rồi đến một ngày bị quẳng đi như một đống phế thải của xã hội.
Đó là vì sao, những Startup liên tục ra đời và các công ty của chúng ta không bao giờ lớn được, vì thiếu những còn người dám thất bại.
Khi nào mình được như Tây
Dạo này hình như bị stress, cuối tuần cả nhà thường rủ nhau xem Vietnam Idol và The Voice. Hôm nay hai mẹ con đi ngủ trước vì con không cưỡng nổi cơn buồn ngủ vì thiếu mặt bố chị Bo… mình ngồi lại xem xong và lượn một vòng các kênh yêu thích. Chợt dừng lại ở Discovery… nhìn các bác nông dân làm việc trên cánh đồng cò bay mấy đời không hết, mà chỉ có duy nhất một vài xe nông nghiệp đang làm việc. Bác nông dân thì vừa lái vừa nhìn vào smartphone và mình hình định vị.
Chợt nhớ lại phóng sự về cái sự nghiệp nông lâm của nước nhà… ai cũng biết là có vấn đề, bầu Đức thì phải sang tận Campuchia và Lao để làm trang trại, mà không phải là ở Việt Nam. Nông sản thì được mùa rồi mất giá, các thương lái thì năm ngụp lặn mỗi năm chẳng biết đằng nào mà lần.
Tóm lại, lấy cái ví dụ về mấy chị đi thu gom phế liệu, thì thấy tất cả các ngành kinh doanh ở nước nhà không hơn các chị ấy là mấy về mặt tư duy. Đến như tôi làm ở trong lĩnh vực dễ để tăng năng suất làm việc nhất, thì luôn đụng phải đủ thứ “đào lên rồi lại lấp đi”. Nếu nghe một lãnh đạo cao cấp trong ngành công nghệ nói rằng, với việc đơn giản đến chán nản ấy chỉ cần có một người xử lý là đủ, khỏi cần “cơ giới” làm gì. Hay cái việc đưa ra giải pháp trong việc làm “cơ giới” nửa vời, hay làm thủ công được đưa ra một cách hồn nhiên trong cuộc họp thì tôi đã thấy chẳng có cửa nào để làm tốt hơn được.
Dạo này được các anh hùng bàn phím, ca thán là, mấy bác rảnh rỗi online chém gió chẳng làm gì cho đất nước cả. Thôi thì cũng chỉ mong muốn vào một lúc nào đó, những gì mình giữ lại ở đây sẽ có cơ hội thay đổi một ai đó, từng chút, từng người thay đổi, đất nước sẽ được đổi thay. Còn giờ, mình nghĩ làm theo lời Bác, tuổi nhỏ làm việc nhỏ… tôi cung cố gắng làm tiếp những việc của mình một cách hiệu quả nhất.
- « Previous Page
- 1
- 2
- 3
- 4
- 5
- …
- 80
- Next Page »