Tự nhận tôi có chút gì đó may mắn, khi mới bước chân vào môi trường làm việc, tôi được tiếp xúc với một đơn vị có tính start-up điển hình, khi tôi được trải nghiệm với tinh thần start-up ở hơn 15 năm trước.
May mắn, khi sản phẩm đầu tên của tôi ra đến công chúng được lên hẳn VTV1 và hậu quả là “nó” chết mất 2 ngày, may mắn ngay tiếp theo đó là việc tôi được 1 bạn siêu nhân giúp đỡ để sản phẩm có thể tiếp tục phục vụ được cộng đồng. Tới mãi tới tận giờ tôi vẫn biết ơn bạn ấy và công ty cũng như sếp của mình đã không một lời phàn nàn nào cho lỗi lầm của mình. Có thể tự tận tuỵ với công việc của mình, đã giúp tôi vượt qua cơn bão đầu tiên trong con đường của mình.
Sau sự cố đó, tôi đã trở nên cẩn trọng hơn bao giờ hết, tâm nguyện lớn nhất là sản phẩm của tôi, không được chết vì bất kỳ lỗi gì? Càng lâu năm, càng làm việc, tiếp xúc nhiều công nghệ, tôi càng tìm được cách để có thể xử lý bất kỳ tình huống nào.
Nhưng có lẽ học bao nhiêu cũng là không đủ, đối với tôi, bài học lớn nhất mà tôi nghĩ tất cả chúng ta cần biết đó là những lần “mất hụt”. Một sự việc, sự vật, con người… đối với chúng ta là điều hiển nhiên, cho đến khi chúng ta thực sự mất nó. Nếu bạn được trải qua cảm giác dành dựt điều tưởng như sắp mất, bạn sẽ thấy thực sự điều đó có giá trị như thế nào đối với mình.
Trong công việc đặc thù của tôi, có một việc mọi người đều bỏ qua, hoặc bản thân người quản lý đều không quan tâm, đó là Backup, giống như bảo hiểm, khi khoẻ mạnh chẳng ai nghĩ cần tới nó, cho tới khi sự cố ập đến. Ngày hôm qua, tôi lại tiếp tục được nến trải cảm giác, rằng mình đen đến nỗi khi đã backup tới 2 lần rồi, đều có 1 tỉ lệ rất nhỏ cả 2 việc đó đều chẳng thể giúp được điều này, và bên cạnh đó là áp lực cần phải xử lý xong trước 24 giờ để mọi việc trở lại bình thường. Nếu thực sự điều đó xảy ra, thực sự tôi đã đánh mất đi giá trị của mình trong hơn 20 năm qua, một con số khá lớn mà tôi thực sự phải nghĩ, mình nên làm điều gì đó khác.
Tôi nghĩ các bạn khi đã trưởng thành, thỉnh thoảng cũng trải qua cảm giác mơ mất đi người thân bên cạnh mình, bạn cảm thấy thực sự mọi thứ sụp đổ đến khi bạn tình giấc, cảm giác đó thực sự hạnh phúc. Những gì bạn cần là chân trọng những con người xung quanh mình, những người thân yêu thương mình, để một ngày điều đó xảy ra, bạn sẽ không phải hối tiếc vì công việc, vì những toan tính cá nhân, bạn đã bỏ qua thời gian tuyệt vời bên họ.
Tất cả giông bão rồi cũng sẽ qua, bình yên nhất là được ở bên những gì mình cảm thấy hạnh phúc nhất.
Leave a Reply