Một ai đó đã anh hưởng tới tôi, cho tới giờ tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác như mơ như thật ấy, đôi khi tôi tự hỏi mình có phải là một người thật đặc biệt, nhưng giờ đây tôi nghĩ là tôi đã có câu trả lời “không có ai là người đặc biệt cả, chỉ có người thật đặc biệt đối với ai đó” và tất cả mọi người đều là người họ cũng giống chúng ta một phần nào đó.
Từ hồi sử dụng blog tới giờ tôi cảm thấy muốn lưu lại những cảm nhận trong cuộc sống của mình, tôi sợ với những lo toan cho cuộc sống hiện tại tôi sẽ quên đi những xúc cảm như vậy, hôm nay tôi muốn tôi nhớ lại một cảm giác, mà có lẽ tôi sẽ có thể quên nếu như không ghi lại.
Đó là cảm xúc khi nghe bài “Sometimes when we touch”, tôi nghe bài hát này lần đầu tiên do Rod Stewart hát, tôi cảm thấy bài hát này có một điều gì đó giống tôi, giống như cách mà tôi nghĩ.
Rồi đến một ngày tôi được tặng một CD (bây giờ hình như nó cũng hỏng rồi) nhưng nó vẫn còn trong đầu tôi, và trong CD đó có bài hát này nhưng không phải do Ros Stewart mà là do Dan Hill người đã thể hiện bàn hát này đầu tiên, nghe khác với Rob nhưng Dan Hill hát có một cái gì đó thật tình cảm, tình cảm một cách thật đơn giản.
Ngày đó tôi có thói quen lấy bộ dàn của mình là chuông báo thức buổi sáng, và riêng buối sáng hôm sau đó không phải bài “Say you’ll be mine” là bản nhạc đánh thức tôi dậy mà là “Sometimes when we touch” của Dan Hill, bài hát đó đã đánh thức tôi dậy, tôi tỉnh giấc, nghe bài hát, nắng ùa vào cửa, tôi cứ nghĩa rằng buổi tối hôm trước như một giấc mơ, tôi không nghĩ điều đó sẽ đên với mình. Tôi tỉnh dậy, đánh răng, rửa mặt và đi học, ngày hôm đó thật là tuyệt vời, hôm đó tôi cảm thấy mặt trời hình như sáng hơn, không khí trong lành hơn. Thỉnh thoảng trong giờ học tôi lại nghĩ lại những gì xảy ra và cười. Thật tuyệt vời.
Không hiểu có điều gì xảy ra, tôi tự hỏi nếu không có ngày hôm đó, liệu tôi có như bây giờ, tôi vẫn luôn thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi ngày hôm đó, để tôi có thể mạnh mẽ hơn, để tôi được sống và được là bản thân mình như bây giờ.
Một lần nữa cảm ơn…