• Skip to main content

MrHói's Blog

The simple is the best

You are here: Home / Archives for Suy nghĩ

Suy nghĩ

Liệu tôi có muốn được “thành công”?

February 19, 2012 by mrhoi Leave a Comment

Có thể với nhiều người, thành công là những gì họ thực sự mong muốn trong con đường của mình, thành công có thể nhỏ bé, hay lớn lao, điều đó không quan trọng, điều quan trọng nhất họ muốn hoàn thành công việc đó để kết thúc, để được đổi lại một giá trị họ mong muốn: tiền bạc, địa vị, công danh…

Với tôi, tôi đã từng mong muốn mình “không thành công“, và bây giờ cũng như vậy, mục đích của tôi thật đơn giản là tôi không muốn rời bỏ ước mơ của mình, tôi muốn gắn bó với nó tới chừng nào có thể, vì nó giúp tôi nuôi dưỡng tình thần của mình, giúp tôi luôn cảm thấy mình có một điểm tựa, một nơi tôi luôn cảm thấy ấm áp, và mỉm cưới khi nghĩ tới.

Nếu thành công, tôi sẽ phải định giá ước mơ của mình dưới hình hài một con số, và một đơn vị tiền tệ nhất định. Nếu tôi thành công, tôi sẽ có một cuộc sống đầy đủ hơn, nhưng tôi lại giết chết ước mơ của chính mình và của một số người khác nữa. Nếu tôi thành công tôi sẽ có được nhiều thứ hữu hình, nhưng lại mất rất nhiều thứ vô hình vô cùng quý giá.

Đã từng có em hỏi tôi, tôi có thể bán “ước mơ” của mình với giá 1 tỷ VNĐ hay không? Tôi lưỡng lự, nhưng trong suy nghĩ từ trước tới nay của mình tôi không hề có ý định bán hay định giá “ước mơ” của mình.

Tất cả các sản phẩm đều được định giá, để sinh lợi nhuận, không có lợi nhuận nó không thể tồn tại, còn tôi, tôi chỉ mong muốn một điều, “ước mơ” của mình có thể có lợi nhuận đủ để nuôi nó và giúp ích cho xã hội, chừng nào nó còn không bị cái gọi lại “lợi nhuận” chị phối, nó sẽ vẫn được phát triển với chính tinh thần của nó.

Tôi có thể làm nhiều việc, làm nhiều dự án không liên quan, chỉ để nuôi ước mơ của mình, tôi luôn tâm niệm một điều rằng, nếu có ai muốn tôi định giá “ước mơ” của mình, tôi chỉ muốn nói với họ: “tâm hồn là thứ không dễ có được và cũng không dễ để bán đi”.

Filed Under: Suy nghĩ Tagged With: của mình, lợi nhuận, thành công, theoyeucau, ước mơ

Hãy có trách nhiệm với ước mơ của mình

February 17, 2012 by mrhoi Leave a Comment

Tối hì hụi làm bảng quảng cáo cho bố, tìm kiếm được bài viết về sách tuyển sinh, đúng quyển của bố được lên trên báo :D, thấy bị chém gió, tức cười nhiều hơn là cay cú :D.

Từ khi bố mình viết cuốn này, có vẻ lần đận nhiều hơn thành công, múc đích đơn giản là giúp các bạn trẻ, học sinh đang còn ngơ ngác khi rời khỏi trường phổ thông một cái nhìn toàn diện về “dịch vụ” giáo dục tại Việt Nam. Nói thật là với kinh phí được bổ cho giáo dục thì các bác đầu ngày thừa sức hỗ trợ đến tận răng về thông tin cho các thí sinh, đăng này có khi cứ cắm đầu vào học thêm chỉ mong ước duy nhất là được nhảy vào cổng trường đại học, chắc 90% các sĩ tử chẳng có thời gian để biết xem mình sẽ học gì và sẽ làm gì trong tương lai. Cái cuốn những điều cần biết của Bộ Giáo dục thì càng tồi tệ hơn với những con số mã ngành, mã trường vô cảm, may mắn thì có thêm một vài ghi chú về lĩnh vực ngành nghệ đào tạo.

Việt Nam là thế đấy, người Việt Nam là thế đấy, chẳng ai làm thì kêu, có người làm cũng kêu, tự nhiên nhớ một chi tiết trong đoạn phim Ratatouille, người làm báo, hay nhà phê bình, đang làm một công việc thật dễ dàng, đôi khi tự coi mình là thượng đế có thể phán xét bất kỳ ai, bất kỳ điều gì, có lẽ họ đã quá lạm dụng “Quyền lực thứ tư” của mình, chỉ đơn giản để thỏa mãn cái tôi ích kỷ của mình, họ không cần nghĩ tới người đã đổ công sức để làm ra sản phẩm cho họ nhận xét. Lời tôi muốn nói với họ, hãy phán xét những gì mình đã hiểu rõ nó.

Trong thời gian gặp gỡ và nhìn cuốn sách trược trải qua các mùa tuyển sinh, tôi đã nhận được một số phản hồi tốt, đầu tiên là Mèo Hoang, một em từng là chủ quán cà phê QnS, giờ đang du học tại Pháp, em ấy đã từng nói với tôi rằng mình em đã đọc sách của bố anh để… tư vấn cho các con em ở quê. Tôi còn chứng kiến bao nhiêu phụ huynh, học sinh đã gọi điện cho bố tôi để được tư vấn, họ đã cảm ơn bố và gia đình rất nhiều lần, tôi cũng béo lên không ít khi được hưởng tiếng thơm từ bố.

Tôi không khẳng định cuốn sách của bố có thực sự có tác dụng lớn tới tương lai của một con người không? Nhưng tôi tin là nó giúp những bạn học sinh ngơ ngác kia, biết được mình đang muốn chọn con đường nào. Còn tôi, tôi chỉ khuyên các bạn, nếu bạn có mơ ước, hãy theo đuổi ước mơ của mình, đừng để những “cánh cổng” kia cản bước của bạn, cuộc sống với bạn nay mới chỉ bắt đầu, còn nhiều khó khăn đang chờ bạn ở phía trước, chúc bạn đủ nghị lực để vượt qua những khó khăn đó để thực hiện ước mơ của mình.

Filed Under: Suy nghĩ Tagged With: Bộ Giáo, cánh cổng, dịch vụ, Mèo Hoang, Việt Nam

Nghi án của tôi về Cặp đôi hoàn hảo

December 5, 2011 by mrhoi 1 Comment

608-cap-doi-hoan-hao

Tôi viết những suy nghĩ này điều đầu tiên dành cho ban tổ chức, việc thứ 2 dành cho những người quá cuồng vì các Sao để tốn thất kinh tế không đáng có, theo tôi nên sử dụng số tiền các bạn nhắn tin làm nhiều việc từ thiện có ý nghĩa hơn và đi nuôi béo một cơ số người đã quá béo rồi.

Đạo diễn Lê Hoàng lần đầu phải làm diễn viên

Nếu sau đêm Giáo sư bị hất cẳng ra khỏi cuộc đua, làn sóng trên mạng đã ập vào ban tổ chức, báo chí và các phương tiện truyền thông cũng chỉ là một trong những mái trèo giúp cho đơn vị tổ chức ăm thêm một cơ số tiền. Theo tôi cuộc thi này đã được dàn sếp bởi một đạo diễn tồi, chắc là người Việt nam, tư duy logic hạn chế, nhưng thích chơi trội khiểu Mỹ, nhưng xin nhấn mạnh lại tôi không nói tất cả đều là dàn xếp, tôi chỉ nêu lên một vài nghi ngờ của mình để chúng ta cùng chia sẻ.

  1. Clịp Kim thư vừa nhảy vừa “mi mô” trong phòng tập cùng “thầy” Nam Khánh đã được sử dụng ở tuần trước, và trong đêm trung kết lại xuất hiện thêm lần nữa? Nghi ngờ hơi nhỏ liệu các clip đã được dựng sẵn và cứ thế mang ra dùng đúng như kịch bản không?
  2. Đây là điều nghi ngờ lớn nhất của tôi, bởi vì theo suy luận của mình Đàm Vĩnh Hưng và Kim thư mới là chủ nhân của giải thưởng trên, xin phép nêu một số luận điểm sau:

Số điểm ban giám khảo đã cho từng cặp sau 3 vòng thi:

  • Đàm – Kim : 1
  • Đoan Trang – Tấn Thành: 3
  • Song Ngọc: 3

Tôi tự hỏi tại sao số điểm không phải là 1-2-2 tại sao ban tổ chức và giảm khảo lại để một điểm số cách biệt cho đỗi Đàm – Kim, câu trả lời chỉ có người trong cuộc mới rõ.

Cá nhân tôi chắc thích Đàm Vinh Hưng, tôi còn nghĩ rằng bạn này đã đầu tư mua SIM rác để tự bầu chọn cho mình, tôi chẳng thấy có gì cả, nếu bạn tổ chức chẳng có quy định đó thì sao lại cấm, bỏ phiếu đâu ai cấm bỏ cho chính mình đâu 😀

Giả thiết của tôi là về số lượng bình chọn như sau:

  • Đàm – Kim : 1 + 3 = 4
  • Đoan Trang – Tấn Thành: 3 + 2 = 5
  • Song Ngọc: 3 + 1 = 4

Dựa theo giả thiết trên, thì đúng như kết quả của cuộc thi, do Đàm Vĩnh Hưng đầu tư lớn nên vẫn ẵm được giải nhỉ, chẳng biết có bù được số tiền đã bỏ ra không? Nhưng giả thiết trên mới cho thấy rằng điểm 1 của ban giám khảo thật là “đắt” giúp cho bạn Đàm vừa mất tiền vừa mất cả tiếng, mà không biết điểm số 1 này có phải là do ban tổ chức cố tình hay không? Chúng ta cùng đến với giả thiết tiếp theo, nếu theo con số hợp lý 2-3-3 hoặc 1-2-2

  • Đàm – Kim : 2 + 3 = 5
  • Đoan Trang – Tấn Thành: 3 + 2 = 5
  • Song Ngọc: 3 + 1 = 4
  • Đàm – Kim : 1 + 3 = 4
  • Đoan Trang – Tấn Thành: 2 + 2 = 4
  • Song Ngọc: 2 + 1 = 3

Tất nhiên kết quả quán quân phải là Mr Đàm, vì theo nguyên tắc ai được bầu chọn nhiều hơn thì sẽ chiến thắng.

Bạn thấy tôi hơi chủ quan về việc trên, vì sao cứ bảo là Mr Đàm tiềm lực lớn một tay dùng sim che cả bầu trời, hì hì, hãy để ý mộ số mấu trốt sau:

  • Mr Đàm ấy đã dành liên tục và chung kết việc cặp đôi được khán giả yêu thích, hờ hờ, chẳng cớ gì những người “thương ảnh” và “ảnh” lại hụt hơi vào phút cuối? 😀
  • Đoan Trang – Tấn Thành dù có được nhiều người ủng hộ, thì cũng chẳng thể đọ nổi với gia tài của Mr Đàm
  • Ngọc Anh và Ngọc Ngoan, quá mới và nghệ sĩ để chiếm được tình cảm của và tin nhắn của người hâm mộ, điển hình là tôi.

Nếu vẫn chưa tin bạn có thể thử thêm 2 giải thiết nữa về số lượng nhắn tin, 2-3-1

  • Đàm – Kim : 1 + 2 = 3
  • Đoan Trang – Tấn Thành: 3 + 3 = 6
  • Song Ngọc: 3 + 1 = 4

Trường hợp này MC Phan Anh sẽ chẳng phải nói câu có 2 cặp đôi bằng điểm các bạn nhờ. Đề các bạn dễ hình dung, tôi xing tổng kết các trường hợp có thể xay ra vì Ban tổ chức không hề công bố bảng xếp hạng cuối cùng

BGK SMS Tổng
Đàm Vĩnh Hưng – Kim Thư

1

3

4

Đoan Trang – Tấn Thành

3

2

5

Ngọc Anh – Ngọc Ngoan

3

1

4

BGK SMS Tổng
Đàm Vĩnh Hưng – Kim Thư

1

3

4

Đoan Trang – Tấn Thành

3

1

4

Ngọc Anh – Ngọc Ngoan

3

2

5

BGK SMS Tổng
Đàm Vĩnh Hưng – Kim Thư

1

2

3

Đoan Trang – Tấn Thành

3

3

6

Ngọc Anh – Ngọc Ngoan

3

1

4

BGK SMS Tổng
Đàm Vĩnh Hưng – Kim Thư

1

1

2

Đoan Trang – Tấn Thành

3

3

6

Ngọc Anh – Ngọc Ngoan

3

2

5

BGK SMS Tổng
Đàm Vĩnh Hưng – Kim Thư

1

1

2

Đoan Trang – Tấn Thành

3

2

5

Ngọc Anh – Ngọc Ngoan

3

3

6

BGK SMS Tổng
Đàm Vĩnh Hưng – Kim Thư

1

2

3

Đoan Trang – Tấn Thành

3

1

4

Ngọc Anh – Ngọc Ngoan

3

3

6

Chỉ duy nhất có 2 trường hợp đầu tiên xay ra theo đúng dữ kiện MC Phan Anh hớ mồm nói ra trường hợp thứ 2 không thể xay ra vì tôi không nghĩ Đoan Trang – Tấn Thành lại ít người bình chọn hơn Ngọc Anh và Ngọc Ngoan.

Tất cả số liệu chỉ thấy rằng vạch vôi 1 điểm quả là đòn quyết định “hiểm” của ban giảm khảo, cá nhân tôi nghĩ họ cũng chỉ là những diễn viên giỏi, nhưng rơi vào tay đạo diễn quá tồi và những khán giả thật khó lường như chúng tôi.

Kết lại những dòng ngày hôm nay, tôi mong các bạn, hãy thật tỉnh táo để làm những việc có ích hơn là hùa theo những chương trình giái trí “câu” SMS rẻ tiền này.

Mùa giải sau, tôi vẫn cứ xem, nhưng sẽ vẫn không để mấy 1 đồng SMS đâu 😀

Filed Under: Suy nghĩ Tagged With: Clịp Kim, Đàm Vĩnh Hưng, Đoan Trang, hiểm, Kim Th, Kim Thư, Lê Hoàng, MC Phan Anh, Mr Đàm, Nam Kh, Nam Khánh, Ngọc Anh, Ngọc Ngoan, Song Ng, Song Ngọc, Tấn Thành, thầy, thương ảnh, tổ chức

Yêu thương cũng cần tư duy

September 7, 2011 by mrhoi 1 Comment

Sẽ có nhiều người phản đối tôi về vấn đề ngày, yêu thương là lĩnh của cảm xúc, nhét bạn lý trí vào đây làm gì? Đôi khi tôi nghĩ rằng đến công việc nhỏ nhất như rửa bát, nếu chúng ta tư duy sẽ làm tốt hơn rất nhiều đó, tôi không phải rửa bát thường xuyên nhưng khi phải làm việc này tôi không bao giờ sử dụng nước rửa chén cả, đơn giản là có nhiều cách để có thể sửa sạch giàu mỡ mà không cần phải đụng đến thứ hóa chất khủng khiếp kia.

Yêu thương thì sao? Đừng vội phán xét tôi khi bạn chưa nghe câu truyện này.

Ở một gia đình nọ có 2 anh em, không may người cha mất sớm, nhà nghèo lắm, nên việc ăn uống hàng ngày cũng là một sự cố gắng lớn của người mẹ tần tảo, lam lũ kia. Thế rồi thời gian trôi qua, hàng ngày bà vẫn dành những gì tốt nhất cho hai con của mình. Ít khi được ăn ngon, nhất là vào những ngày giỗ của bố hai đứa nhỏ. Môi khi trong nhà có món gì ngon, bà luôn nhường phần ăn cho hai con của mình, nhất là món khoái khẩu như thịt gà, các con luôn được ăn phần ngon, còn phần xương xẩu người mẹ nhận hết về mình, đôi khi bà không ăn mà chỉ gặm xương thừa của hai con. Con nhỏ hỏi, bà chỉ trả lời rằng mẹ chỉ thích gặm xương thôi, các con cứ ăn đi.Đến khi trưởng thành, 2 anh em đều có công việc ổn định, khá giả, giờ người mẹ đã lơn tuổi hơn trước, trong bữa cơm ngày xum vầy, cỗ bàn đủ cả, đến cuối bữa tiệc, thấy trên bàn ăn còn nhiều thịt gà quá, hình như không ai ăn thì phải? Người anh nói với em trai mình: “Em ơi, em gặm qua loa mấy miếng, rồi để mẹ ăn nốt”

Trên đây là câu chuyện tôi được nghe kể từ mẹ của mình, theo mẹ nói là chuyện có thật, tôi thì nghĩ thật hay không thì chuyện này rất có giá trị. Đôi khi chúng ta yêu thương vô điều kiện sẽ khiến con cái không có khả năng tự lập, luôn dựa dẫm vào bố mẹ, như trường hợp trên, bà mẹ đã không dạy được con chữ “hiếu” cần phải có.

Trở lại với yêu thương, tôi nghĩ con người sinh ra hơn con vật ở chỗ chúng ta có ngôn ngữ và tư duy, tôi nghĩ ở trong bất kỳ điều gì bạn cũng nên thử tư duy một chút, đừng hoàn toàn chạy theo cảm xúc. Với tôi, yêu thương không có sự suy sét là đó là yêu thương mù quáng, nó sẽ làm hại bạn và cả người bạn dành cho tình yêu.

Lời khuyên cuối cùng, hay yêu thương bằng tất cả trái tim… và khối óc của mình, chừng nào bạn còn cảm thấy được yêu thương, nếu không sử dụng lý trí để tìm câu trả lời tốt nhất cho bản thân mình nhé.

Filed Under: Gia đình, Suy nghĩ Tagged With: cỗ bàn đủ cả, của mình, Em ơi, hiếu, khá giả, nhà nghèo lắm, tôi nghĩ, yêu thương

Thu thập số liệu và phân tích

September 3, 2011 by mrhoi Leave a Comment

563-duong-sat-viet-nam

Trên đường về Ninh Bình bằng tàu hỏa, lâu lắm rồi mới được ngồi ghế cứng, nhưng hơn những ngày trước là có điều hòa. Nghe lỏm câu chuyện của các vị khách kế bên, về tình hình phát triển xe lửa của Việt Nam và Trung Quốc, ôi câu chuyện muôn thưở của nhân dân đất nước có lòng tự ti ghê gớm. Vẫn là đánh giá vì sao chúng ta không phát triển, chậm phát triển thế, tại sao thụt lùi, cuối cùng là theo tôi nghĩ là chẳng có ai hỏi tại sao mình không chủ động làm việc gì đó.

Trở lại với đề tài tại sao xe lửa ở ta chậm phát triển vậy, câu chuyện vẫn tiếp diễn, rồi vẫn những câu nói cũ, nhà nước đâu tư nhiều lắm đấy chứ, nhưng nó cứ bay đi ở những đâu đâu, các hạng mục không có trong sổ sách, càng nghĩ tôi càng thấy thật là đang ghét và thất vọng, vì tiền của đó đều của người dân đóng thuế cả, trong đó có tôi nữa. Rồi người khôn của khó, tất cả những gì mà chúng tôi phải cự khổ lắm mới làm ra đã không đưa được toàn bộ, hay ít ra là phần nhiều vào những công trình phúc lợi phục vụ cho lợi ích của nhân dân.

Rối tới việc tái đầu tư, tôi nghĩ nếu tư nhân hóa xe lửa, chắc phải phát triển gấp cơ man lần. Nhưng đó là vì lãnh đạo tư nhân có cái nhìn lợi nhuận nên sẽ phát triển tốt hơn. Với xe lửa bầy giờ, tôi thấy thái độ phục vụ nhân viên thật là… là… không còn gì để nói. Còn nói với vấn đề chính ngày hôm nay từ bài toán của ngành đường sắt về việc đầu tư, tôi thấy chúng ta còn thiếu một việc đó là thống kê, thăm dò chính nhu cầu sử dụng phương tiện này trong dân chúng. Tôi thấy đi xe lửa khá dễ chịu, an toàn hơn ô tô, giá thì gần như tương đương, nếu mọi dịch vụ đi kèm tốt hơn tôi luôn muốn sử dụng xe lửa hơn cái phương tiện vận tải đầy nguy hiểm kia.

Câu chuyện nghe lỏm ngày hôm nay có một thực tế khá hú vị, không phải so sánh đâu xa, ngay từ thời Pháp thuộc vào từ Hà nội vào Sài gòn chỉ mất 24 tiếng ngồi trên xe lửa, còn bây giờ, chũng ta phải ngồi trên đó ít nhất là 28 tiếng, một sự thật trần trụi đáng kinh ngạc. Ta thua ngay chính trên cơ sở vật chất mà chũng ta đang có. Việc kết nối giữa hai miền Bắc Nam, ngoài máy bay không cần cơ sở hạ tầng rộng khắp, thì hầu như đất nước ta chưa xây dựng được thêm con đường nào lớn như vậy.

Tại sao không đầu tư? Có lẽ cứ đầu tư là lỗ, lỗ vì chúng ta không hiểu người tiêu dùng đang cần gì? Tôi đang làm việc trong môi trường mà nhất cử nhất động của người tiêu dùng các công ty phân tích thị trường đều mong muốn biết, tất cả số liệu vô hình đó đều là “vàng” được bán “tiền tỉ” nhưng các cơ quan nhà nước thì hờ hững với việc thu thập và thống kê các số liệu này, có lẽ họ chỉ lo làm sao gom đủ vào túi riêng của mình mà không nghĩ đền công việc chung. Tôi chỉ lấy ví dụ ngay việc bán vé, nhân viên chúng ta có thể phân tích tâm lý khách hang qua nhu cầu đặt hạng vé, tôi thường thấy kết quả là khách hàng không mua được chỗ ngồi / nằm như ý muốn, con số ngày ngày càng tăng mà tôi thì không nghĩ rằng với việc nắm bắt con số như vậy việc đầu tư không có gì là quá khó khăn. Nhưng chỉ có chỉ thị từ trên thì việc phát triên mới theo hình thức và ồ ạt.

Còn tôi, có lẽ nên dừng ở đây, tôi sẽ tiếp tục học cách phân tích dữ liệu từ các bạn tư bản kia, tôi sẽ là người thực hiện, dù tôi chỉ là hạt muối nhỏ nhoi trong cái hồ toàn rong rêu này.

Filed Under: Suy nghĩ Tagged With: Bắc Nam, Ninh Bình, phân tích, tiền tỉ, Trung Qu, Trung Quốc, Việt Nam

  • « Go to Previous Page
  • Go to page 1
  • Go to page 2
  • Go to page 3
  • Go to page 4

Copyright © 2022 · Revolution Pro on Genesis Framework · WordPress · Log in