• Skip to main content

MrHói's Blog

The simple is the best

You are here: Home / Archives for mrhoi

mrhoi

Bánh mỳ muối

July 27, 2006 by mrhoi Leave a Comment

Tại sao phải lâu lắm rồi nhỉ, mình đâu có viết blog thường xuyên đâu, lúc nào cũng “lâu lắm rồi”. Vậy bây giờ tôi vẫn muốn mở đầu blog của tôi hôm nay.

Đã lâu lắm rồi, lúc tôi còn nhỏ, tôi sống với bố ở 79 Hai Bà Trưng, hình như trong một kỳ mùa hè thôi, nhưng dường như trong quãng đời của tôi nó lại dài đến thế, đây không phải nhà của tôi, không phải nhà của bố tôi, mà là nhà bạn của bố hay nói đúng hơn là anh em nuôi, hay đúng hơn nữa mẹ của các chú các bác ở đây đã nhận bố tôi làm con nuôi.

Tôi sống ở đây trong suốt mùa hè, mùa mà trẻ con chẳng phải làm gì ngoài việc chơi, ăn và chơi. Ở đây do bố tôi đã giúp một bác (bác tên là Vũ) mở cửa hàng cho thuê băng, ngày đấy ai có cửa hàng này là giàu lắm, làm ăn rất phát đạt, chính vì vậy mà tôi ở đây suốt mùa hè, ăn uống thoải mái, no say, ngủ lại đây và chơi với Ngóng, người bạn cùng tuổi với tôi và là con bác Vũ.

Cuộc sống cứ thể điễn ra, ngày nào cũng vậy tôi được ở lại chơi, còn bố vẫn đi làm ở gần đó, thỉnh thoảng tối bố lại về thăm tôi xem tôi thế nào, đã muốn về nhà chưa. Hình như là chưa vì ở đây có quá nhiều thứ lôi cuốn tôi, tôi không thể không nghĩ tới chúng mỗi buổi sáng, và trước khi đi ngủ.

Và có một hôm, không giống như mọi ngày, tối hôm đó tôi đi lang thang ra đầu đường, tôi thấy bố đang ngồi ăn bánh mỳ ở cái hàng mà tôi hình như chưa bào giờ ăn cả, vốn tham ăn tôi xin bố một miếng của nửa chiếc bánh mỳ bố đang cầm, nó ko có bate hay xúc xích, hay cái gì đó khác nữa, nó chỉ có bánh mì và thêm một chút vị mằn mặn của muối. Nhưng thật kỳ lạ, tôi lại thích, tôi thích ăn bánh mì như vậy, có lẽ đây là một phần tính cách của thôi, tôi thích cái gì đó thoang thoảng một chút, chỉ cần một chút thôi, tôi cũng nhận ra nó như thế nào.

Và cũng chính vì lần đó, tôi rất thích, và khi được bố cho tiền tôi không mua bánh mỳ bate mà mua bánh mì không, nhưng xin bác chủ quán cho ít muối vào đó, nhưng không hiểu vì cái bánh mình to hơn nửa cái của bố tôi, hay là vì bác chủ quán cho ít muốn mà tôi không thấy cái vị mà tôi muốn ăn lại từ chiếc bánh của bố, tôi về nhà, được thằng Híp em họ của Ngóng chỉ chỗ để lọ muối, và tôi đã rắc thật nhiền, nghĩ là cho nhiều sẽ ngon hơn, và kết quả chúng tôi đã cho vào quá đà, tất nhiên chiếc bánh trở nên mặn chát và không thể ăn được.

Có lẽ đến bây giờ tôi tự hỏi rằng tại sao mình không thể quên được vị mặn trong chiếc bánh mỳ của bố. Nó đánh dấu thời kỳ cơ cực của bố con tôi, đến bây giờ tôi mới hiểu được tại sao bố không ăn bánh mỳ pate mà lại ăn bánh mỳ muối, bố tôi là vậy, bố luôn luôn nhường lại cho mẹ con tôi ăn thịt còn bố chỉ ăn… nước thịt, bố bảo bố không thích ăn thịt, nhưng tôi bây giờ và mẹ đều nghĩ rằng không phải vậy, bố thích ăn thịt nhất là khi hai mẹ con tôi đã ăn xong. Và bánh mì muốn là cái bố có thể ăn để cho tôi những gì còn lại…

Vậy đấy, có lẽ tôi giống bố ở điểm này, cho tới nay bố luôn là người chịu thiệt thòi, , nhưng tôi luôn tự hào về tính cách này của bố, ít nhất là trong gia đình của tôi, và ít nhất nó đang chảy trong tôi…

Giờ đây cuộc sống đã khác trước, nhưng bố thì vẫn vậy, hay thật đấy, tôi luôn mắng bố là không chịu hiểu, và có lẽ tôi muốn bố được hiểu và thay đổi những quan niệm của bố trước đây. Tôi thực sự không muốn bố phải khổ như thế, và hiểu được bây giờ nên như thế nào.

Còn chiếc bánh mỳ muối của bố sẽ nhắc tôi luôn phải cố gắng hơn trong cuộc sống này, vị mặn đó vẫn còn tới tận bây giờ và ngày cả lúc này…

Filed Under: Uncategorized Tagged With: của bố, Hai Bà Trưng

Bài học của tôi

June 10, 2006 by mrhoi Leave a Comment

Đầu năm lớp 10 tôi đước bố mua cho một bộ máy tính 586x, hồi đó đây biết gì cả, mới lần mò tập chơi điện tử. Tới nhà anh Họ copy được mấy trò chơi, nhưng tới giờ tôi vẫn nhớ và thích chơi đó là trò Flame Dragon 2. Trò chơi này đẹp cả về hình ảnh lần phong cách chơi, có lẽ con người tôi chỉ có thể phù hợp với những chò chơi kiểu như thế này.

Trong trò chơi có nhiều nhân vật được chia làm nhiều trường phái khác nhau, nhưng trong đó có 1 nhân vật quan trọng nhất mà anh em chúng tôi vẫn quen gọi đó là “chủ tướng”. Khi copy cho tôi chò trơi này, theo như hướng dẫn của anh tôi và bạn của anh ấy đây là cho chơi cũng giống như cờ vua hay cờ tướng vậy chúng ta phải tìm mọi cách bảo vệ “chủ tướng” khỏi tất cả những hiểm nguy trên đường đi.

Và đúng như vậy, tôi đã chơi qua bài 1, 2, 3… và một số bài khác nữa… nhưng câu hỏi luôn ngay ngáy trong lòng tôi đó là tại sao mình lại phải bảo vệ một tên vô dụng là “chủ tướng” nhỉ, yếu thật, nhưng nếu được quan tâm và tập luyện nhiều thì kết quả sẽ ra sao?

Tôi bắt đầu restart lại trò chơi của mình, và bắt đầu từ đầu, lúc đầu đúng thật là “chủ tướng” yếu thật, tôi phải chọn những đối thủ yếu, hay còn ít máu (HP). Và đúng như mong muốn của tôi, “chủ tướng” không phải là kẻ vô dụng, nó đủ mạnh mẽ và xứng đáng với chức “chủ tướng” các khả năng tiềm ẩn trong con người nó dần dần được bộc lộ và nó trở thành nòng cốt chính trong đoàn quân của tôi.

Nhiều lúc tôi cảm thấy một điều rằng: Nếu mình không thể tiếp tục làm tốt với những thứ đang dang giở, tại sao không nghĩ rằng mình hãy làm lại từ đầu với những bước khởi đầu mới và những kinh nghiệm của lần trước. Có lẽ trò chơi này đã thực sự ảnh hướng tới tôi, hay là tính cách của tôi là vậy, tôi thích xây dựng một cái mới hoàn toàn dự trên những kinh nghiệm đã có hơn là việc phải sửa chữa, chắp vá từ những cái cũ, mà mình cảm thấy nó không thể sử dụng được nữa.

Nếu có khi nào bạn cảm thấy không hài lòng với việc mình đang làm, sao không thử bắt đầu lại nhỉ, sự khởi đầu mới sẽ có những khó khăn, nhưng tôi tin chắc kinh nghiệm sẽ giúp bạn làm tốt hơn, thật đấy.

Filed Under: Uncategorized Tagged With: chủ tướng, của tôi, Flame Dragon

Nhacso.net 1 năm nhìn lại

June 5, 2006 by mrhoi Leave a Comment

Hôm nay ổ cứng máy tính trên công ty tự dưng lăn ra chết, cả buổi sáng ngồi cắt cái ổ, chán chẳng có gì làm, lang thang vào blog của mình đọc, tự dưng nghĩ thế nào lại vào blog của anh Công, choáng… không ngờ nhanh đến thế, vừa mới đấy đã tròn một năm, 1 năm trào đời của nhacso.net, 1 năm từ cái ngày mình phải thức hơn 24 tiếng, có lẽ mình cũng sẽ chẳng bao giờ quên được, đúng hôm đó bà Hói của mình lại bị ốm, bên công việc bên tình yêu bên nào nặng hơn.

Nhưng rồi cũng qua, anh Công đã phân công Hoàng Anh tới nhà bà Hói của mình xem bệnh tình như thế nào, nhưng rốt cuộc lại không tìm được, và đành ra về, kết thúc ngày hôm đó may là có sáng kiến của Long, không thì không biết anh em trong Fmusic còn phải điêu đứng tới mức nào.

Tới giờ mình cõ lẽ vẫn cảm ơn nhacso.net, mình đã từng là người xây dựng những viên gạch đầu tiên cho nó, tới giờ nó đã khác và là sản phẩm mà không có ai yêu nhạc Việt lại không biết tới. Cũng đáng để tự hào đấy nhỉ.

Trở lại chuyện sáng nay, ngồi đọc blog của anh Công, mình vẫn thấy vui, nhớ lại những kỷ niệm thật tuyệt với với gia đình Fmusic, cho dù chuyện không vui có nhiều nhưng mình vẫn nhớ những hôm mọi người đi ăn phở bò, chân gà nướng, trong đó có chuyến đi Tam Đảo là vui nhất và cũng không nghĩ rằng đó là buổi đi chơi cuối cùng trước khi Fmusic mỗi người một nơi.

132-145412908-3debd6d253

Mỗi người có một dấu mốc để cảm thấy mình trưởng thành hơn, mình nghĩ thời gian làm việc trong tập thể Fmusic mình đã học được rất nhiều điều, nếu để mình cảm ơn thì mình phải nói sao đây nhỉ.

– Cảm ơn Long vì đã cho mình cơ hội là thành viên của Fmusic

– Cảm ơn Frzzman vì đã giúp mình trong những bước đi đầu tiên.

– Cảm ơn anh Công vì đã cho mình một cảm giác như mình có anh trai.

– Cảm ơn Kyo với những kiến thức ban đầu về CSS.

– Cảm ơn Quang Heo vì em là người anh quen từ trước khi vào Fmusic, em là người anh cảm thấy có bản lĩnh nhất Fmusic, hì hì.

– Cảm ơn chị Thái Tâm Hiền về những buổi tối chị tiếp tế bánh mình và cho tụi em đi ăn chân gà nướng.

– Cảm ơn Thảo Đòm là người giúp anh sả xì trét mỗi khi công việc căng thẳng.

– Cảm ơn Minh Anh và Hoàng Anh… và còn nhiều người nữa, nhưng vì lý do hay đi ngủ muộn và đi làm muộn nên không tiếp xúc nhiều với mọi người.

– Cảm ơn Fmusic, nếu không có các bạn tôi sẽ không thể trưởng thành như ngày hôm nay.

Cuối cùng xin chúc mừng nhacso.net tròn 1 tuổi, mong rằng LongNN và MinhTB sẽ tiếp tục phát huy truyền thống của Fmusic giúp nhacso.net ngày một phát triển hơn.

Filed Under: Uncategorized Tagged With: Cảm ơn, Hoàng Anh, là người, Minh Anh, Quang Heo, Tam Đảo, Thảo Đòm

BlackJack

June 3, 2006 by mrhoi Leave a Comment

Hôm nay mình bắt đầu mua tập đầu tiên của bộ truyện tranh “Black Jack” vẫn được biết ở Việt nam với cái tên “Bác sĩ quái dị”, mình thấy chuyện này rất hay, rất có ý nghĩa, nếu có thể mình muốn nó được coi như là những câu truyện ngụ ngôn bằng tranh.

Với nét vẽ nhìn đơn giản, và ít có ai nghĩ đó là truyện tranh của nhật bản với cách vẽ anime truyền thống. Tác giả đã có cách riêng để thể hiện những nhân vật trong truyện của mình.

Mình thích Jack vì đây là điển hình của một ước mơ làm việc với khả năng thực sự và coi thường mọi chuẩn mực của xã hội. Điều quan trọng nhất trong cuộc sống vẫn là sống cho có ý nghĩa.

Nước ngoài giỏi thật, nếu so sánh với họ thì mình không biết bao giờ mới có thể đạt được như vậy. Họ giáo dục trẻ em một cách khoa học, là truyện tranh để giải trí, nhưng trong đó vẫn có những điều đáng để suy nghĩ, nếu mình là nhà giáo, mình sẽ không cấm đọc truyện tranh, trước đây mọi người coi truyện tranh là thứ làm hỏng giọng văn của học sinh, nhưng cuộc sống này đâu có phải lúc nào cũng cần nói một cách có văn học, hãy sống tốt đẹp với mọi người quanh mình, đó mới là điều quan trọng.

Bản dịch mới của NXB Kim Đồng mình không thích lắm, vì tự nhiên cô bé Pinôkô tự nhiên là kẻ nói ngọn, theo mình không nên cho chi tiết này vào, vì sẽ làm hỏng từ ngữ của cách em thiếu nhi, ngoài ra bia sách không được đẹp lắm, mà đúng hơn là rất xấu, kém xa bia của Connan, hay Doremon, ngoài những thứ đó ra thì mình hoàn toàn hài lòng với bộ truyện này, có lẽ sẽ mua tiếp.

Nếu bạn ghét truyện tranh, hay coi thường nó, hay thử đọc Black Jack xem, tôi tin rằng bạn sẽ có một cách nhìn khác với truyện tranh.

Filed Under: Uncategorized Tagged With: Black Jack, BlackJack, NXB Kim, truyện tranh

Sometimes When We Touch

May 22, 2006 by mrhoi Leave a Comment

Một ai đó đã anh hưởng tới tôi, cho tới giờ tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác như mơ như thật ấy, đôi khi tôi tự hỏi mình có phải là một người thật đặc biệt, nhưng giờ đây tôi nghĩ là tôi đã có câu trả lời “không có ai là người đặc biệt cả, chỉ có người thật đặc biệt đối với ai đó” và tất cả mọi người đều là người họ cũng giống chúng ta một phần nào đó.

Từ hồi sử dụng blog tới giờ tôi cảm thấy muốn lưu lại những cảm nhận trong cuộc sống của mình, tôi sợ với những lo toan cho cuộc sống hiện tại tôi sẽ quên đi những xúc cảm như vậy, hôm nay tôi muốn tôi nhớ lại một cảm giác, mà có lẽ tôi sẽ có thể quên nếu như không ghi lại.

Đó là cảm xúc khi nghe bài “Sometimes when we touch”, tôi nghe bài hát này lần đầu tiên do Rod Stewart hát, tôi cảm thấy bài hát này có một điều gì đó giống tôi, giống như cách mà tôi nghĩ.

Rồi đến một ngày tôi được tặng một CD (bây giờ hình như nó cũng hỏng rồi) nhưng nó vẫn còn trong đầu tôi, và trong CD đó có bài hát này nhưng không phải do Ros Stewart mà là do Dan Hill người đã thể hiện bàn hát này đầu tiên, nghe khác với Rob nhưng Dan Hill hát có một cái gì đó thật tình cảm, tình cảm một cách thật đơn giản.

Ngày đó tôi có thói quen lấy bộ dàn của mình là chuông báo thức buổi sáng, và riêng buối sáng hôm sau đó không phải bài “Say you’ll be mine” là bản nhạc đánh thức tôi dậy mà là “Sometimes when we touch” của Dan Hill, bài hát đó đã đánh thức tôi dậy, tôi tỉnh giấc, nghe bài hát, nắng ùa vào cửa, tôi cứ nghĩa rằng buổi tối hôm trước như một giấc mơ, tôi không nghĩ điều đó sẽ đên với mình. Tôi tỉnh dậy, đánh răng, rửa mặt và đi học, ngày hôm đó thật là tuyệt vời, hôm đó tôi cảm thấy mặt trời hình như sáng hơn, không khí trong lành hơn. Thỉnh thoảng trong giờ học tôi lại nghĩ lại những gì xảy ra và cười. Thật tuyệt vời.

Không hiểu có điều gì xảy ra, tôi tự hỏi nếu không có ngày hôm đó, liệu tôi có như bây giờ, tôi vẫn luôn thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi ngày hôm đó, để tôi có thể mạnh mẽ hơn, để tôi được sống và được là bản thân mình như bây giờ.

Một lần nữa cảm ơn…

Filed Under: Uncategorized Tagged With: Dan Hill, Rod Stewart, Ros Stewart, Say you'll be mine, Sometimes when we touch

Số 1 và số 0

April 17, 2006 by mrhoi Leave a Comment

Hôm trước ngồi xem phim mình có nghe được câu nói này, và ngẫm ra thấy hay thật:

Sức khỏe là số 1 Gia đình là số 0 thứ nhấtCon cái là số 0 thứ haiTình yêu là số 0 thứ baDanh vọng là số 0 thứ tưTiền tài là số 0 thứ năm

Nếu không có sức khỏe, chúng ta sẽ không có gì cả, nhưng nếu không có những số 0 tiếp theo chúng ta vẫn sẽ chỉ có một mình. Vậy cuộc sống còn giá trị nào không nhỉ?

Tất cả đều quan trọng như nhau, nếu bạn còn trẻ hãy giữ dìn cái mình đang có là sức khỏe nhé, và dùng nó để đi tìm những số 0 tiếp theo để cuộc đời này thêm hanh phúc nhé.

Filed Under: Uncategorized Tagged With: là số

  • « Go to Previous Page
  • Go to page 1
  • Interim pages omitted …
  • Go to page 36
  • Go to page 37
  • Go to page 38
  • Go to page 39
  • Go to page 40
  • Go to Next Page »

Copyright © 2023 · Revolution Pro on Genesis Framework · WordPress · Log in